Home Up
| |
Tóc tơ căn
vặn tấc lòng,
Trăm năm tạc một chữ đồng
đến xương.
Chén hà sánh giọng quỳnh tương,
Dải là hương lộn bình gương
bóng lồng.
Sinh rằng: Gió mát trăng
trong,
Bấy lâu nay một chút lòng chưa
cam.
Chày sương chưa nện cầu
Lam,
Sợ lần khân quá ra sàm sỡ
chăng?
Nàng rằng: Hồng diệp xích
thằng,
Một lời cũng đã tiếng
rằng tương tri.
Đừng điều nguyệt nọ hoa
kia.
Ngoài ra ai lại tiếc gì với
ai.
Rằng: Nghe nổi tiếng cầm đài,
Nước non luống những lắng
tai Chung Kỳ.
Thưa rằng: Tiện kỹ sá chi,
Đã lòng dạy đến dạy thì
phải vâng.
Hiên sau treo sẵn cầm trăng,
Vội vàng sinh đã tay nâng
ngang mày.
Nàng rằng: Nghề mọn riêng
tay,
Làm chi cho bận lòng này lắm
thân!
So dần dây vũ dây văn,
Bốn dây to nhỏ theo vần cung
thương.
Khúc đâu Hán Sở chiến trường,
Nghe ra tiếng sắt tiếng vàng
chen nhau.
Khúc đâu Tư mã-Phượng
cầu,
Nghe ra như oán như sầu phải
chăng!
Kê Khang này khúc Quảng lăng,
Một rằng lưu thủy hai rằng
hành vân.
Quá quan này khúc Chiêu Quân,
Nửa phần luyến chúa nửa
phần tư gia.
Trong như tiếng hạc bay qua,
Đục như tiếng suối mới sa
nửa vời.
Tiếng khoan như gió thoảng
ngoài,
Tiếng mau sầm sập như trời
đổ mưa.
Ngọn đèn khi tỏ khi mờ,
Khiến người ngồi đó cũng
ngơ ngẩn sầu.
Khi tựa gối khi cúi đầu,
Khi vò chín khúc khi chau đôi
mày.
|