Home Up
| |
Thời trân
thức thức sẵn bày,
Gót sen thoăn thoắt dạo ngay
mái tường.
Cách hoa sẽ dặng tiếng vàng,
Dưới hoa đã thấy có chàng
đứng trông:
Trách lòng hờ hững với lòng,
Lửa hương chốc để lạnh lùng
bấy lâu.
Những là đắp nhớ đổi
sầu,
Tuyết sương nhuốm nửa mái
đầu hoa râm.
Nàng rằng: Gió bắt mưa
cầm,
Đã cam tệ với tri âm bấy
chầy.
Vắng nhà được buổi hôm
nay,
Lấy lòng gọi chút ra đây
tạ lòng!
Lần theo núi giả đi vòng,
Cuối tường dường có nẻo
thông mới rào.
Xắn tay mở khóa động đào,
Rẽ mây trông tỏ lối vào
Thiên-thai.
Mặt nhìn mặt càng thêm tươi,
Bên lời vạn phúc bên lời hàn
huyên.
Sánh vai về chốn thư hiên,
Góp lời phong nguyệt nặng
nguyền non sông.
Trên yên bút giá thi đồng,
Đạm thanh một bức tranh tùng
treo trên.
Phong sương được vẻ thiên
nhiên,
Mặt khen nét bút càng nhìn càng
tươi.
Sinh rằng: Phác họa vừa
rồi,
Phẩm đề xin một vài lời
thêm hoa.
Tay tiên gió táp mưa sa,
Khoảng trên dừng bút thảo và
bốn câu.
Khen: Tài nhả ngọc phun châu,
Nàng Ban ả Tạ cũng đâu
thế này!
Kiếp tu xưa ví chưa dày,
Phúc nào nhắc được giá này
cho ngang!
Nàng rằng: Trộm liếc dung
quang,
Chẳng sân ngọc bội cũng phường
kim môn.
Nghĩ mình phận mỏng cánh
chuồn,
Khuôn xanh biết có vuông tròn
mà hay?
Nhớ từ năm hãy thơ ngây,
Có người tướng sĩ đoán
ngay một lời: |