Home Up
| |
Bóng tàu
vừa lạt vẻ ngân,
Tin đâu đã thấy cửa ngăn
gọi vào.
Nàng thì vội trở buồng thêu,
Sinh thì dạo gót sân đào bước
ra.
Cửa sài vừa ngỏ then hoa,
Gia đồng vào gởi thư nhà
mới sang.
Đem tin thúc phụ từ đường,
Bơ vơ lữ thấn tha hương đề
huề.
Liêuđương cách trở sơn khê,
Xuân đường kíp gọi sinh
về hộ tang.
Mảng tin xiết nỗi kinh hoàng,
Băng mình lẻn trước đài
trang tự tình.
Gót đầu mọi nỗi đinh ninh,
Nỗi nhà tang tóc nỗi mình xa
xôi:
Sự đâu chưa kịp đôi hồi,
Duyên đâu chưa kịp một
lời trao tơ,
Trăng thề còn đó trơ trơ,
Dám xa xôi mặt mà thưa thớt
lòng
Ngoài nghìn dặm chốc ba đông,
Mối sầu khi gỡ cho xong còn
chầy!
Gìn vàng giữ ngọc cho hay,
Cho đành lòng kẻ chân mây
cuối trời.
Tai nghe ruột rối bời bời,
Ngập ngừng nàng mới giãi
lời trước sau:
Ông tơ ghét bỏ chi nhau,
Chưa vui sum họp đã sầu chia
phôi!
Cùng nhau trót đã nặng lời,
Dẫu thay mái tóc dám dời lòng
tơ!
Quản bao tháng đợi năm
chờ,
Nghĩ người ăn gió nằm mưa
xót thầm.
Đã nguyền hai chữ đồng tâm,
Trăm năm thề chẳng ôm cầm
thuyền ai.
Còn non còn nước còn dài,
Còn về còn nhớ đến người
hôm nay!
Dùng dằng chưa nỡ rời tay,
Vầng đông trông đã đứng
ngay nóc nhà.
Ngại ngùng một bước một
xa,
Một lời trân trọng châu sa
mấy hàng.
|