Home Up
| |
Trộm
nghe thơm nức hương lân,
Một
nền Đồng-tước khóa xuân hai Kiều.
Nước
non cách mấy buồng thêu,
Những
là trộm dấu thầm yêu chốc mòng.
May
thay giải cấu tương phùng,
Gặp
tuần đố lá thỏa lòng tìm hoa.
Bóng
hồng nhác thấy nẻo xa,
Xuân
lan thu cúc mặn mà cả hai.
Người
quốc sắc kẻ thiên tài,
Tình
trong như đã mặt ngoài còn e.
Chập
chờn cơn tỉnh cơn mê.
Rốn
ngồi chẳng tiện dứt về chỉn khôn.
Bóng
tà như giục cơn buồn,
Khách
đà lên ngựa người còn nghé theo.
Dưới
cầu nước chảy trong veo,
Bên
cầu tơ liễu bóng chiều thướt tha.
Kiều
từ trở gót trướng hoa,
Mặt
trời gác núi chiêng đà thu không.
Gương
nga chênh chếch dòm song,
Vàng
gieo ngấn nước cây lồng bóng sân.
Hải
đường lả ngọn đông lân,
Giọt
sương gieo nặng cành xuân la đà.
Một
mình lặng ngắm bóng nga,
Rộn
đường gần với nỗi xa bời bời:
Người
mà đến thế thì thôi,
Đời
phồn hoa cũng là đời bỏ đi!
Người
đâu gặp gỡ làm chi,
Trăm
năm biết có duyên gì hay không?
Ngổn
ngang trăm mối bên lòng,
Nên
câu tuyệt diệu ngụ trong tính tình.
Chênh
chênh bóng nguyệt xế mành,
Tựa
ngồi bên triện một mình thiu thiu.
Thoắt
đâu thấy một tiểu kiều,
Có
chiều phong vận có chiều thanh tân,
Sương
in mặt tuyết pha thân,
Sen
vàng lãng đãng như gần như xa.
Rước
mừng đón hỏi dò la:
Đào
nguyên lạc lối đâu mà đến đây? |